Mấy vần thơ của Việt Phương

(1)
Ta đi tới đỉnh cao muôn trượng
Mắt trông về tám hướng phía trời xa
Chân dép lốp bay vào vũ trụ.
Khi trở về, ta lại là ta

__________

(2)
Từ ấy tim tôi ngừng tiếng hát.
Trông về Việt Bắc tít mù xa.
Nhà càng lộng gió thơ càng nhạt.
Máu ở chiến trường, hoa ở đây.

__________

(3) Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tôi hát chiến tranh như trẩy hội.
Các vị gầy quá, tôi thì béo.
Đừng nên xấu hổ khi nói dối.
Năm xưa , tôi hát vũ trụ ca.
Việc gì mặt ủ với mày châu.
Bây giờ tôi hát đất nở hoa.
Trời mỗi ngày lại sáng có sao đâu.

__________

(4) Vị nghệ thuật nửa cuộc đời.
Nửa đời sau lại vị người ngồi trên.
Thi nhân còn một chút duyên.
Lại vò cho nát, lại lèn cho đau.
Bình thơ tới thuở bạc đầu.
Vẫn chưa thể tất nổi câu nhân tình.
Giật mình, mình lại thương mình.
Tan canh tỉnh rượu, bóng hình cũng tan.
__________

(5)
Bác Kèp Tư Bền rõ đáng yêu.
Bởi còn tranh tối bác nhầm thôi.
Bới tung đống rác nên trời phạt.
Trời phạt chưa xong , Bác đã cười.
__________

(6)
Xung kích tràn lên nước Vỡ Bờ
Đã vào lửa đỏ hảy còn mơ.
Bay chi mặt trận trên cao ấy.
Quên chú nai đen vẫn đứng
chờ.
__________
(7)
Chị Tư Hậu đẻ ra anh.
Ví như Hòn Đất nặn thành đứa con.
Biển xa gió dập , sóng dồn
Đất tan thành đất chỉ còn giấc mơ.
__________

(8)
Hồn đã vượt Côn Đảo.
Thân xác còn trong lao.
Bởi nghe lời mẹ dặn.
Nên suốt đời lao đao.
__________

(9)
MỚI
Năm cũ qua đi, chắt chiu cái mới.
Ngày mai trong tầm tay.
Năm mới đến nâng niu thành quả cũ.
Mang truyền thống dâng đầy.
Cái mới nào chỉ tính bằng tiền Tây và hàng Nhật.
Những của rởm gọi là dân chủ và hạnh phúc.
Huyền hoặc như mùa xuân.
Cái cũ nào đo bằng sai lầm và tội ác?
Những oan khiên đến giờ trừng phạt.
Nhân tình như mô Phật và Amen.
Mới cũ trải ra thập niên và thế kỷ.
Có nghĩa lý gì với thời gian.
Bốn mươi năm sau hoa hậu phai tàn.
Một chút mơ màng.
Phi lý.
Cái mới của ai?
Viễn vông và ngạo nghễ
Cái mới của kẻ nào ?
Thâm độc và hoen gỉ.
Cái mới của con người.
Như đất trời.
Trong lành và rất trẻ.

Việt Phương, Xuân 1992